"Nhà của mày bị người ta chiếm mất, hơn nữa kẻ này còn rất mạnh?" Ôn Văn híp mắt, hình như anh đã tìm được một manh mối khá hữu dụng.
Quái vật lươn gật đầu nói: "Người đó vẫn luôn ở trong động của tao, từ khi đi vào trong thì không thấy xuất hiện nữa."
"Thực lực của hắn nếu so với tao thì thế nào?"
Quái vật lươn đánh giá một chút mới nói: "Hình như hắn mạnh hơn mày một chút."
Thực lực rất mạnh, sau khi sự cố xảy ra lại tìm một chỗ tránh né, người này không phải vừa vặn phù hợp với đám siêu thợ săn làm phản kia à?
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, anh muốn đi gặp vị siêu thợ săn làm phản kia.
Nếu thực lực của đối phương xấp xỉ mình, như vậy Ôn Văn sẽ tận tình hưởng thụ niềm vui sướng khi chiến đấu.
Nếu quả thực thực lực đối phương mạnh hơn mình, trong tay Ôn Văn vẫn còn mảnh ngọc kiếm kia, còn có một người vẫn luôn theo dõi ở phía sau, dù sao thì Ôn Văn cũng không sợ thiệt.
Hơn nữa Ôn Văn vẫn luôn chiến đấu với quái vật hoặc là thành viên của các tổ chức bí ẩn, trải nghiệm chiến đấu với thợ săn là rất khó có.
Sau khi bố trí sẵn vài cây thương ở các địa điểm gần đó để mình có thể dịch chuyển linh hoạt khi cần thiết, Ôn Văn trực tiếp đâm cây thương dài vào ngực con quái vật lươn.
Một phát này không tới mức lấy mạng nó, nhưng nó đã bị Ôn Văn đóng băng nên không có cách nào chạy thoát khỏi nơi này, hiện giờ giữ lại mạng của nó, chờ tới khi Ôn Văn đối phó siêu thợ săn kia xong mới tới xử lý nó.
Cơ thể Ôn Văn lơ lửng lên không, sau đó bay vút về phía hồ nước.
Tình hình chiến đấu của anh và con quái vật lươn kia rất vang dội, siêu thợ săn ở bên trong không có khả năng không phát hiện, nhưng hắn vẫn im lìm không chịu ra ngoài, tức là hắn cho rằng Ôn Văn không phát hiện ra mình.
Biết rõ nơi này có người, nhưng nếu không phải huy hiệu nhân viên thu nhận trên ngực truyền tới hơi nóng, Ôn Văn thậm chí còn không thể phát hiện trong hồ nước này có người tồn tại.
Đây là một nơi ẩn dấu rất tuyệt vời, nếu không phải con lươn may mắn không có mặt trong động khi đó, có lẽ kẻ này có thể trốn tới khi sự việc kết thúc cũng không bị người ta phát hiện.
Ôn Văn đưa tay đặt lên hồ nước trong vắt, kích hoạt năng lực điều khiển nước, thông qua dòng nước cảm nhận tình huống ở bên dưới.
Hồ nước này sâu hơn mười mét, trên phần vách sâu cỡ bảy tám mét có một tầng màng nước, phía sau tầng màng nước kia là một hang động có diện tích hơn trăm mét vuông.
Sau đó Ôn Văn lấy ra một quả bom khí độc, châm ngòi nổ, dùng sức mạnh bảo bệ rồi để tóc đưa quả bom tới hang núi trong hồ nước.
Trước đó Ôn Văn đã mua đủ loại bom, có thể dùng trong đủ trường hợp.
Quả bom đùng một tiếng nổ tung, khói độc màu xanh lá cây lan ra khắp hang động dưới nước, sau đó Ôn Văn lùi lại một bước, bởi vì anh cảm giác được áp lực mơ hồ truyền tới.
Sau đó một bóng dáng hư ảo màu vàng từ dưới nước lao ra, há miệng táp về phía Ôn Văn.
"Ngậm miệng lại cho tao!"
Tay phải Ôn Văn chợt biến thành một cây búa lớn màu đen nện vào phần hàm của bóng dáng kia, trực tiếp nện nó phải dừng lại, sau đó một bước giẫm lên đầu nó, trực tiếp giẫm nát.
Tiếp đó Ôn Văn ngẩng đầu, nhìn thấy trong hồ nước nhảy ra một người đàn ông mặc áo giáp đầy gai ngược, người này tóc đen mắt vàng, tay cầm một cây thương dài có du long quấn quanh, cả người tràn đầy hơi thở mạnh mẽ.
Hắn chính là một trong mười hai tên siêu thợ săn lẩn trốn lần này, Bạch Thương 'Long Thương!
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là siêu thợ săn vừa nhận được chứng nhận năm nay, biệt hiệu Ngụy Thám, lần này tới là muốn bắt đàn anh quay về quy án."
Ngoài miệng Ôn Văn chào hỏi không đứng đắn chút nào, nhưng trong lòng thì cảnh giác tới cực điểm, trong tài liệu thì 'Long Thương' là một siêu thở săn Đồng Hóa trung tự, thế nhưng từ hơi thở của hắn hiện giờ thì đã gần đạt tới trình độ thượng tự rồi.
Mặc dù chỉ là gần nhưng cũng làm Ôn Văn có áp lực rất lớn.
"Bắt về quy án.... không chờ có một ngày tao cũng bị nói như thế, chỉ vì bọn tao muốn trở nên mạnh mẽ mà bị phán là phản bội sao?" Bạch Thương cào tóc một chút, có chút buồn bã nói.
Ôn Văn cũng không gấp chiến đấu, giống như rất thả lỏng nói với Bạch Thương: "Ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ nhưng nếu vì mạnh mẽ mà không từ thủ đoạn thì những gì bọn mày phải nhận hiện giờ là xứng đáng."
"Nói bậy!" Bạch Thương có chút kích động nói: "Thứ đó không phải là của hiệp hội, đặt ở đây cũng chỉ lãng phí, bọn tao cướp để mình dùng, gia tăng sức mạnh để giúp hiệp hội bắt được quái vật thì có gì không tốt chứ?"
Ôn Văn gãi gãi cằm, có chút suy nghĩ nói: "Mày nói thế thì hình như cũng có chút đạo lý thật."
Thấy Ôn Văn tựa hồ có chút động lòng, ánh mắt Bạch Thương sáng lên, nếu như không cần chiến đấu với Ôn Văn thì đó là lựa chọn tốt nhất.
"Mày có thể hiểu được tao đúng không, nói đến cùng thì hiệp hội vẫn luôn bao dung cho đám quái vật này là sai lầm, hành vi của bọn tao chẳng qua chỉ giúp hiệp hội diệt trừ đám tai họa ngầm này mà thôi, nếu để thôn Yêu Linh này lại xuất hiện một 'thần thú' thì chúng sẽ còn thành thật như bây giờ sao?"
"Đừng quản chuyện này, chỉ cần bọn tao thành công thì sẽ không phản bội, đến khi đó tao sẽ nhớ phần ân tình này."
Ôn Văn móc móc lỗ tai, đưa tới bên mép thổi một cái, không nghiêm túc nói: "Mấy lời mày nói đều đúng cả, nhưng nó có liên quan gì tới tao đâu... huống chi tao nghĩ rằng sau khi bọn mày thành công thì bọn mày còn phiền phức hơn cả thôn Yêu Linh."
Vẻ mặt của Bạch Thương trở nên u ám: "Vậy tức là không đồng ý rồi, mày tưởng chỉ dựa vào mày thì có thể bắt được tao sao?"
"He he, phải thử mới biết được." Ôn Văn vui vẻ nói, sau đó trực tiếp trở mặt ném một cây thương tới.
Đối mặt với cây thương dài màu vàng óng ánh phóng tới, trên mặt Bạch Thương lộ ra chút khinh thường, cây thương dài trong tay hắn xuất hiện một con du long, hất nhẹ một cái đã làm cây thương của Ôn Văn bị lệch đi.
"Thương.... không phải dùng như thế!"
Tiếng rồng ngâm rõ ràng từ cây thương dài của Bạch Thương truyền ra, sau đó hắn nhảy lên cao ném mạnh cây thương về phía Ôn Văn.
"Mà dùng như thế này!"
Thương dài vừa rời tay thì hóa thành hau luồng màu vàng vặn vẹo quấn lấy nhau, gầm thét bay về phía Ôn Văn, tất cả mọi thứ ở trên đường đều bị chúng phá hủy.
Chúng để lại một cái hố rộng ba bốn mét, mà Ôn Văn ở trên con đường nhỏ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bạch Thương hừ lạnh một tiếng: "Mạnh miệng nói đủ thứ, kết quả ngay cả một chiêu cũng không đỡ được..."
Hắn vừa mới nói xong thì cảm thận được một luồng khí lạnh từ phía sau truyền tới, Bạch Thương vội vàng nhảy tới trước, ngay khoảnh khắc sau đó vị trí hắn đứng khi nãy đã bị một ngọn núi băng bao lấy.
Mà Ôn Văn thì đứng ở vị trí điểm thương rơi khi này, hơi lắc đầu tiếc nuối.
"Quả nhiên không dễ dàng như thế, tao vốn định tổn thương mày một chút ấy chứ."
Bạch Thương đưa tay, thương dài tự động quay trở lại trong tay hắn, sau đó hắn nhíu mày nhìn Ôn Văn nói: "Trước đó tao đã xem thường mày, mày làm thế nào chuyển ra phía sau tao thế, tao hề cảm nhận được hành động của mày..."
Sau đó Bạch Thương nhìn thấy vị trí cây thương của Ôn Văn, chợt nói: "Mày có thể dựa vào vũ khí để tiến hành dịch chuyển tức thời sao, tốt, rất tốt...."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo